Khi bắt đầu đọc được những lời dạy về đạo đức làm người, tôi mới ngộ ra mình chưa hề biết làm ‘người’, mới chỉ biết làm ‘con’ thôi. Và tôi bắt đầu nhìn lại bản thân, thấy mình quá nhiều tật xấu, có bao nhiêu thói xấu của người Việt là nhiễm hết. Trời ơi, lúc này tôi mới biết mình thật xấu và bắt đầu nguyện trong lòng là phải tìm mọi cách sửa chữa và tập không để ý đến cái xấu của người khác.
Mới bắt đầu quả là rất khó khăn. Lúc này tôi nhận thấy mình chưa thật sự yêu thương chồng, vì lỗi của chồng nên mình chỉ cư xử cho đúng trách nhiệm người vợ thôi chứ không phải tình thương từ đáy lòng. Và những người giúp tôi tu sửa bản thân hàng ngày đó là chồng, con, bố mẹ, anh chị em tôi, bạn bè, hàng xóm, cả những người không quen biết. Mục tiêu của tôi là phấn đấu trở thành một tấm gương không tì vết. Nếu vẫn còn ai đó chê bai hay chưa hài lòng về tôi nghĩa là tôi chưa trở thành một tấm gương được, còn phải phấn đấu tiếp.
Trong đầu tôi luôn nung nấu sẽ giác ngộ tới cùng. Và luật hấp dẫn quả là vi diệu khi sự cố gắng của tôi đã được đền đáp xứng đáng.
Khi đọc quyển 37 phẩm trợ đạo, tôi chỉ nhớ mỗi câu ‘tri kiến giải thoát’ và đi tìm câu trả lời cho từ này. Tôi gần như sống trong tri kiến, cứ lúc nào không làm máy tính lại nghĩ đến pháp. Khi trong đầu chợt lóe lên câu hỏi gì là tôi đi tìm câu giải đáp. Rồi tôi tìm hiểu nhân quả là gì, nguyên nhân gốc rễ của sự ham muốn, sân giận là gì. Có những vấn đề tôi tìm ngay được câu trả lời nhưng có những câu hỏi phải rất lâu tôi mới tìm ra. Các câu hỏi cứ khởi lên trong đầu tôi, khi nấu cơm, quét nhà, lau nhà… Nhiều lúc tham gia giao thông, tôi cũng nghĩ nhưng lại phải nhắc nhở là mình đang đi xe máy, không được nghĩ ngợi nhiều. Có nhiều câu hỏi tôi tự tìm được câu trả lời, có câu hỏi phải nhờ bạn đạo trả lời, nhưng hầu như lời giải đáp đều dần dần hiện ra như một phép lạ.
Thời gian đầu rất khó khăn, tôi có nghe và đọc bài giảng của Trưởng lão Thích Thông Lạc trong thời gian 1 năm nhưng tiến triển khá chậm. Tôi vẫn sân giận khi vợ chồng đôi co, nhất là mỗi lần chồng tôi đi uống bia rượu. Lúc bấy giờ tôi lại nhắc nhở mình lần sau đừng như vậy nữa.
Năm 2013, tôi có tình cờ tìm trên google thấy trang web thiền Vipassana và tìm tài liệu đọc nghe băng và thực hành theo. Lúc đầu nghe băng, tôi cũng chưa hiểu gì cả nhưng vẫn nghe đi nghe lại rất nhiều lần và dùng tri kiến của mình để hiểu. Tôi thực hành cách theo dõi hơi thở khi tức giận, thực hành cách mà Đức Phật Thích Ca dạy bài món quà: “ai đó tặng quà, mình có thể nhận hay không nhận”. Khi ai đó tặng ta món quà tức giận, ta không nhận và trả lại họ, thế là ta không bị sự tức giận của họ lôi kéo. Tôi hiểu ra rằng chồng mình có rất nhiều thói quen xấu, cái biết của mình sẽ không sửa được anh ấy, trừ khi tự anh ấy muốn sửa. Bởi vậy, tôi luôn phải nhắc nhở mình đừng chú ý đến nữa, hãy quan sát cái tâm xem phản ứng của mình ra sao.
Ví dụ đơn giản là chồng tôi đi uống bia rượu về muộn, chân tay bẩn cứ thế leo lên giường ngủ, mồm phả đầy hơi rượu. Mọi lần thì tôi không ngủ cùng, nhưng lần này tôi tập đối mặt với sự sợ hãi, khó chịu trong tôi. Trước khi đi ngủ, tôi nghĩ trong đầu: ‘thôi kệ, cứ ngủ đi đừng bực tức’. Khi ngủ, tôi nằm quay đi, tránh hơi rượu phả vào mặt mình, rồi tôi cũng ngủ được, tâm không hề khó chịu gì cả.
Chồng tôi là người gia trưởng rất khó tính, hơi một tí là như điện giật ý. Ngủ không được cũng cáu giận, ăn không ngon cũng cáu, trong người ông lúc nào cũng như ngọn núi lửa chỉ một hạt bụi cũng có thể phun trào. Tôi suy nghĩ rất lâu và đặt câu hỏi tại sao chồng mình lại nóng giận nhiều thế? Và tôi đi tìm hiểu thì biết bố mẹ chồng tôi cũng rất nóng tính. Nhà chồng mà có chuyện gì thì cả nhà sôi sục. Có lần tôi hỏi anh rằng hồi bé anh có được bố mẹ nói nhẹ nhàng tình cảm với con không? Anh ấy bảo chưa bao giờ, chỉ nghe thấy tiếng quát và mắng chửi thôi. Vậy là tôi đã tìm ra nguyên nhân gây ra tính cách của chồng và từ đó tôi thông cảm hơn cho anh.
Mỗi lần chồng tôi tức giận, tôi lại nghĩ ra câu gì đó kiểu như gáo nước lạnh dội vào đống lửa đang cháy. Tôi bảo: ‘Anh ơi giọng anh đang ở nốt la, si rồi đó, hạ xuống nốt đồ rê đi’, chồng tôi hiểu ra và hạ giọng xuống. Rồi con gái tôi nói với bố là con sẽ quy ước khi nào bố nóng sẽ là màu đỏ, rồi khi bố nóng nó nhắc: ‘Bố ơi bố màu đỏ rồi đấy chuyển sang màu vàng đi’, bố nhớ ra và lại dịu lại. Có lúc tôi tức giận thì chồng lại nhắc tôi. Tôi cứ vui đùa là mình có ông thầy dạy chữ nhẫn. Ông tung chưởng bất ngờ khiến nhiều lúc không kịp nhắc nhở bản thân là mình bị dính đòn ngay. Có những lúc phải 15 phút tôi mới nhận ra, nhưng được thực hành hàng ngày nên tâm tôi dần dần đã tĩnh hơn trước rất nhiều.
Trước đây, chồng tôi rất hay bị mất ngủ. Tôi thường 11h mới ngủ. Chồng tôi đi ngủ sớm hơn, đến 12h ông dậy, bật ti vi lên xem một lúc lại ngủ đến 3h lại dậy. Tôi không bị mất ngủ nhưng nhiều lúc đang ngủ say lại bị đánh thức bất ngờ. Lúc đầu rất khó chịu xong lại tự nhủ thôi kệ đi, và vì thế tôi ngủ dậy không bị mệt vì mất ngủ.
Hàng ngày tôi cứ quán chiếu, theo dõi hơi thở. Khi có phiền não, tôi nhắc nhở tâm, kiểm điểm lại bản thân xem có mắc lỗi gì không. Phiền não đến lúc đầu cũng phải mất vài ngày tôi mới trấn tĩnh được. Sau đó giảm dần thời gian cho đến khi giải quyết được trong vài phút. Có một lần tôi nói câu gì đó không lọt tai chồng. Thế là nhân lúc đi uống rượu về chồng tôi tổng sỉ vả mang tính xúc phạm tầm 1 giờ đồng hồ. Tôi nghĩ lại chắc do mình nói vậy nên ông mới tức, nếu không nói thì chắc không có chuyện này. Thế là tôi xin lỗi và ngồi yên nghe chửi cho đến khi ông mỏi mồm rồi đi ngủ. Tâm tôi không hề buồn, chỉ thấy sám hối thôi. Qua lần đó, tôi lại cảm thấy rất vui, vui vì mình đã không bị chạy theo sự sân giận nữa. Những sau lần đó, dù chuyện xảy ra không phải lỗi của mình, tôi vẫn giữ được bình thản, chẳng thấy buồn. Vậy là tôi biết mình đã hiểu được cách chế ngự tâm, cách định tâm là như thế nào.
Các thói quen của con người giống như các lớp bụi trong ngôi nhà. Nếu một ngày không quét, ngôi nhà lại thêm một lớp bụi. Vậy 365 ngày là thành 365 lớp. Nhân lên 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm… ui trời ơi sao mà chúng ta lau sạch nhà được đây. Bởi vậy, các bạn trẻ ít bị nhiễm thói xấu nếu có người chỉ dạy cách làm người sẽ gột rửa nhanh hơn người đã có tuổi. Bản thân tôi 46 tuổi mới học đạo đức nên biết khó khăn đến thế nào, nếu quyết tâm kiên trì và sống trong nghịch cảnh mới có thể xả nhanh.
Thời gian tôi kiếm sống khoảng 2 giờ mỗi ngày với mục tiêu chỉ để đủ mức sinh hoạt tối thiểu. Thời gian còn lại tôi để dành cho việc đọc để mở mang trí tuệ, ngày 4 đến 5 tiếng. Càng đọc tôi thấy càng sáng tỏ ra nhiều điều. Con người sống trong quy luật của tự nhiên và biết áp dụng quy luật tự nhiên thì mới thấy hết được giá trị của từng giây phút sống trong hiện tại.
Não bộ được kích hoạt, tôi choáng ngợp trong kiến thức của thế gian. Bao nhiêu là điều thú vị giúp ích cho cuộc sống con người mà do vô minh chúng ta đã tự trói buộc, tự hạn chế mình. Từ bỏ lối sống máy móc dập khuôn bảo thủ, con người sẽ tiến xa hơn rất nhiều về trí tuệ hiểu biết.
Trước kia khi ốm đau, tôi chỉ đến bác sĩ tây y và uống thuốc tây. Khi tìm hiểu về nguyên nhân gây bệnh, tôi đã tìm đọc được rất nhiều tài liệu tự chữa bệnh và không dùng thuốc. Chỉ cần điều chỉnh theo cách ăn uống thuận tự nhiên là khỏe mạnh mà không tốn một đồng tiền thuốc nào, kết hợp với vận động cơ thể hợp lý. Có kiến thức về sức khỏe, tôi đã giúp cho cả nhà mình khỏe, rồi giúp cho bạn bè cũng khỏe, rồi cả cộng đồng, những gì biết tôi đều chia sẻ hết cho mọi người.
Cuộc sống của gia đình tôi đã thay đổi rất nhiều. Chồng tôi cũng tỉnh ngộ hơn trước, giảm uống bia rượu, giảm tính nóng giận còn 30%. Các thói quen xấu, anh cũng tự biết điều chỉnh, chịu khó xem các chương trình khoa học nói về vũ trụ nên cũng hiểu được cuộc đời này quá vô thường, tiền tài vật chất chỉ là ảo. Có hôm anh còn thốt lên với vợ là từng này tuổi rồi (hơn lục tuần), anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc, nếu biết từ trẻ chắc gia đình không đến nỗi ly tán (bọn mình là 2 đứa rổ rá cạp lại, cũng đều có con riêng và 1 con chung). Bây giờ nhìn các gia đình ly tán, mình đã hiểu nguyên nhân tại sao và rất muốn giúp họ sống hạnh phúc.
Thời gian không ngừng trôi, biết chắt chiu từng phút giây, bạn sẽ thấy những chuyện buồn chỉ là con muỗi thôi. Khóc mãi rồi cũng chán, hết khóc, rồi vui và nghĩ lại quá khứ sao mình ngu ngốc thế nhỉ, hao phí bao nhiêu nơ ron thần kinh chỉ hại mình. Ai tức giận với mình thì họ khổ, mình không tức thì không khổ. Từ bỏ cái tôi ích kỷ hẹp hòi, sống đơn giản, đừng để ý, soi mói, sân hận, vui vẻ từng giây phút, bạn sẽ vượt qua được mọi thử thách của cuộc sống.
Trà Hương
- Bình tâm giữa bão giông cuộc đời - 14/03/2020
- Khẩu trang Remask – giải pháp cho sức khỏe và môi trường thời dịch bệnh - 09/02/2020
- Bí quyết nào để trở nên thành công? - 31/12/2019
Leave a Reply